Tác giả : Amelia Dương
Rating: 14+
Cảnh báo: có thể có một số ngôn ngữ chửi thề của teen được chêm vào, có gì đừng gạch đá nhé.
Lời mở đầu.
Xin chào độc giả, đây là fiction đầu tay do mình viết, mình hứa sẽ không drop giữa chừng. Truyện có hơi thiên hướng thực tế và khá nhẹ nhàng (tui nghĩ là dị), nên là đôi khi cũng có một vài ngôn ngữ teen chửi thề (hề hề không nặng tới mức mình đã cảnh báo đâu). Và fic đầu mà, nên là có gì sai sót các bạn cứ thẳng thắn đóng góp ý kiến để trình viết của mình ngày càng được cải thiện nghen. À ừ, có comt thì comt cho dài dài nhá, chê thì chê cho nhiều vào, mình cực thích những bạn thẳng thắn vạch lá tìm sâu lắm ý (tất nhiên là chỉ vạch truyện để tìm lỗi thôi nhá).
Òa hết biết nói gì rồi, thôi các bạn thưởng thức truyện đi!!! Có gì cứ thẳng thắn chê nghen, tui sẽ tích cực sửa chữa nèn :).
Chap 1. Tôi vào trường Thực hành sư phạm, một ngôi trường mới mở được 3 năm. Tôi đã nghĩ rằng mình đúng, trường có cơ sở vật chất tốt, giáo viên giỏi là thạc sĩ trở lên, đôi khi lại còn được cả giáo viên đại học điều về dạy nữa chứ. Tuy rất xa nhà tôi và tôi không được nhà tôi ủng hộ, nhưng mà tôi đã muốn là sẽ làm, nên mặc dù cô tôi cứ càm ràm, lải nhải về việc học trường trong quận không học, đi xách thân học ở 1 cái trường xa lắc xa lơ, cái tên lạ hoắc, đã vậy còn mới xây dựng nữa. Nhưng mà dù thế, cuối cùng thì cô tôi cũng phải cho tôi đi học ở trường ấy, với đk là học tốt. Cũng dễ mà.
Trường mới, lớp mới, hầu hết là bạn mới. Tôi không quen một đứa nào, ngoại trừ thằng Duy Minh. Tôi không cảm thấy buồn về điều đó, ngược lại còn cảm thấy vui, vì mình đã tách được khỏi cái trường THCS chán ngán ấy, tách được khỏi đám bạn thân suốt ngày chia bè kết phái, nói xấu lẫn nhau trong lớp, xóa được cái biệt danh "May đen xì", "May Phi-la-đen", "May Bin-la-đen'',.... Tôi mừng còn không hết lấy gì mà buồn chứ?
Tôi thay đổi sau 2 tháng hè. Da tôi trắng đều lên, không còn đen sì đen xỉn và nhìn "bá dơ" nữa. Tôi ốm đi, dáng thon gọn hơn rất nhiều. Và nhìn tôi dễ thương ra. Là mấy đứa bạn cũ trong trường nói với tôi như thế. Ừ... ngày tập thể dục 3 tiếng, kiêng khem đủ thứ, xài cả kem dưỡng trắng,... Làm sao mà không thay đổi được. Âu cũng là sự đền đáp của ông trời dành cho tôi thôi. Bạn bè cũ cũng chẳng gặp, biệt danh ngày xưa ấy cũng không còn nữa. Một khởi đầu mới, có lẽ tốt đẹp hơn.
Tôi học lớp Nâng Cao 10a1. Dân trong lớp này toàn dân trường THCS điểm của thành phố, nên trình học cũng rất pro và tôi đã gặp khá nhiều khó khắn trong việc thích nghi với nhịp độ học tập trâu đất cày của bọn nó. Kinh thật.. chúng học giỏi kinh, không thua gì dân trường chuyên :3. Còn tôi thì trình học đã khá gà mờ, hay nói thẳng ra luôn là dốt đặc hột mít, mà còn lười, giờ lại thêm chuyện phải học nhiều để mà theo kịp tiến độ bài vở của bọn nó nữa. Ầu ui, chịu thôi.
Ngày đầu vào lớp, tôi đã khá bỡ ngỡ, toàn người lạ. Mà tính tôi từ ấy đến bây giờ vẫn không thể nào mà có thể làm quen bọn nó 1 cách tự nhiên. Duy Minh cũng thế. Còn bọn nó thì đã quen nhau từ trước, nên cứ vào là xáp xáp nói chuyện thất điên bát đảo, bàn đủ thứ từ trên trời xuống tận dưới đất,... Còn tôi, vì không muốn làm trẻ tự kỉ cơ nhỡ nên đành ậm ừ trò chuyện với thằng Minh.
Những dạo đầu, 2 chúng tôi cứ như 2 đứa lập dị. Nhưng rồi được 1 tháng, tôi đã dần hòa nhập với chúng nó. Chúng nó khá ư là hòa đồng và dễ mến ấy chứ? Lớp mới cũng vui ơi là vui. Tôi làm quen được với những đứa bạn cực nhí nhảnh và cực ngầu. Như con Ngọc Nhi lớp trưởng xinh xắn, học tập cực đỉnh (nó đậu trường chuyên mà lị, tiếc là nó không chọn trường chuyên mà lại đi chọn trường tôi J), tham gia hoạt động ngoại khóa siêu khủng, nhìn chung nhỏ này hội tụ đủ yếu tố để làm học sinh siêu năng động. Hay là một Thụy Trang siêu karate, ù ôi, cơ bắp to vãi, nhìn cô nàng so man-lỳ cực, ăn nói có duyên kinh, còn thêm cả tài thể dục thể thao nữa chớ. Đúng là dân thành phố có khác, toàn tài lẻ. Còn tôi thì chả có gì, hic hic L ông trời ơi, sao bất công thế ạ?
Tôi ngồi kế một đứa á khoa của trường, là con trai. Nhìn ra nó cao, rất cao là đằng khác, nó đeo một cặp kính dày cộm y hệt tôi, chừng 5,6 độ gì đấy. Tôi gọi nó là Quắn.
Lí do ư? Đơn giản thôi, vì nó có một mái tóc xoăn tít thò lò nhuộm vàng khè vàng khoẹt, nhìn kiểu như rân chơi. Mà kì thực thì tôi cũng khá là e dè trước mái tóc nhuộm vàng khè của nó. Nhìn bá dơ kinh khủng. Nó cười đẹp, phải nói là tôi ấn tượng cực mạnh về nụ cười của nó. Nói sao nhỉ? Nó cười đẹp kinh khủng. Phải nói là đúng kiểu cười mà tôi thích, đôi mắt cười tỏa ra ánh nắng ấm áp, 2 đôi mắt tít lại không thấy bầu trời. Ù ôi,,,, cười đẹp mê hồn.
Nhưng chỉ vậy thôi. :/ Tôi không thích nó cho lắm, ừ thì cười đẹp, ừ thì học giỏi, nhưng lúc nói chuyện với nó, tôi cảm thấy nó khinh người sao ấy, hay nói là chảnh chó ý. Trích dẫn một vài đoạn hội thoại nhé:
+ Hôm tôi để quên sách:
- Cho tôi coi chung sách Toán nhé!- Tôi cười trừ khi nhận ra mình quên đem sách.
- Để quên à?- Quắn nói.
- Ừ. Vậy nhé.- Tôi lại cười.
- Có cuốn sách mà cũng để quên- Quắn cười khẩy tôi- Ăn cơm có quên không?
- Thì mình để quên sách thôi mà. Cho mình coi chung nhé!!- Tôi chớp chớp mắt, cười và nhe cái răng thỏ cực yêu của tôi ra (thề là răng thỏ của tôi dễ thương cực luôn).
- Đâu ra vậy.- Nhếch mép lên như kiểu chị An Nguy- Tôi không thích.
Nó nói xong, tôi tức, chả thèm đến việc coi chung sách với nó nữa. Hừ... xin coi chung còn làm hơn ông nội nhà tôi vậy. Dẹp dẹp
+ Giờ chào cờ đầu năm:
- Quân, bạn còn thừa 4 cái ghế cho tôi mượn một cái nhé. Hết ghế rồi - Tôi hỏi nó.
- Có chân không- Lại cười khẩy- Vào trong kho mà lấy.
Đúng là khó ưa, nghe cái thái độ là muốn vằm mặt rồi. Bạn bè mới quen thì phải thân thiện 1 tý chớ. Đằng này, làm cái thái độ gì đâu mà khó ưa. Thôi đành, lểu thểu vác thân lùn tịt của tôi đi vào cái nhà kho trường để mà lấy ghế thôi. Chấp chi đâu cái thứ dân chó đé đâu à….
....
Đấy sau 2 vụ đấy tôi cạch luôn mặt nó và gán luôn cho nó biệt danh Quân Quắn Chảnh Chó khó ưa, cáo già. Giờ nhìn mặt nó tôi chỉ nhìn bằng nửa con mắt và na luôn chuyện nói chuyện với nó. Tôi thề, con May này thề rằng không bao giờ nói chuyện với nó nữa. Thề thề thề….
Tôi, Duy Minh trở thành bạn thân của nhau. Như một sự tình cờ. Tuy rằng trước đó tôi không thích nó lắm. Ờ, đơn giản thôi, nó lúc nào cũng ngầm ngầm, lì lì, lừ đừ hệt như một cái tàu điện, ít nói chuyện, cả ngày chưa nói được 1 tiếng, ít phát biểu, mặt lúc nào cũng đơ đơ, trơ trơ, ậm ờ phát ghét. Mà tôi cực ghét mấy đứa kiệm lời, suốt ngày im im như nó. Cứ làm như nói chuyện là chết ý, nên sợ, không dám nói, hay sợ nói tốn calo nên không mở miệng. Gớm ạ... nói có vài lời mà làm như nói ra là gây hậu họa lắm ấy.
Đấy là trước kia. Còn bây giờ thì thôi ôi, nó nói nhiều kinh khủng. Càng nói tôi càng phát hiện chúng tôi hợp gu kinh khủng, và tôi càng phát hiện ra nó có tiềm năng làm luật sư lắm, vầng, cái gì tôi nói nó cũng kê tủ đứng vào họng tôi được hết. Lại còn nói bậy số 1 nữa chớ. Trích dẫn một vài ví dụ nhá:
- Nè mày ăn gì mà khôn thế? Giaỉ được cả bài toán cô Nhung cho. Đệt, tao thức cả đêm trằn trọc nghĩ mãi ko ra.
- Tao ăn c*t ấy. Ăn đi rồi khôn như tao.- Nó cười nham nhở
Tôi nín vài giây. Ăn nói dơ dáy kinh khủng.
- Thôi mày ăn một mình mày đi, con tró.- Tôi hừ mũi đáp nó.
Lần nọ, tôi chat trên facebook với nó. Tôi bảo tôi đang ăn. Vầng. Đang ăn thì nó bảo nó đang ở trong toa lét. Rằng dạo này nó ăn cái gì ấy mà đi cầu cứ ra bãi vàng vàng, nhão nhão, đôi lúc còn lỏng le lỏng lét với bốc mùi thơm vãi. Vầng, chó đé đến thế là cùng. Tôi chửi nó đúng một câu :'' Con tró mắt dại. Mày biến đi mày.'' và cúp máy tính xuống luôn. Nói chuyện với nó bốc mùi kinh khủng. :3 Thế mà uổng công cho tôi lúc trước cứ tưởng nó ăn nói chuẩn mực lắm ý. Dafug. Đúng là nằm trong chăn mới biết chăn có rận. Cứ tưởng nó là thanh niên chuẩn, nghiêm túc. Uầy.. ông bà ta nói cấm có sai, đâu thể nhìn bề ngoài mà phán xét tính cách được. Tiếp xúc nhiều mới biết rõ.
Hết chap 1 rồi. Tới đây thôi, coi như là phần giới thiệu sơ bộ.
Chap 2
Nếu như sáng chủ nhật là một sáng tuyệt vời nhất trong đời thì tối chủ nhật đích thị là một thảm cảnh ngàn năm. Vầng, sáng ngày ăn chơi đã đời, chơi bời thích thỏa thì đến tối lại là lúc tôi chong đèn thức khuya để mà kham đống bài tập, bài học chán ngán của ngày thứ 2. Trời ạ, tới lúc đó thì vắt giò lên cổ mà chạy. :3 Chán thật, làm sao để chữa khỏi căn bệnh lười ngàn năm đây? Và lại một kịch bản lười chảy thây vào tối chủ nhật tiếp tục tái diễn như tuần trước:
7:00 tối, vẫn hẵng còn sớm, uầy lo gì, còn những 5 tiếng để học cơ mà, nên là tôi cứ lướt facebook phà phà, chốc chốc lại lên vài kênh báo mạng để mà đọc mấy cái tin tầm phào ba láp. Chao ồi, bài ngày mai học dễ lắm ý mà. Lo gì chớ.
8:00 tối.
Vãn hẵng còn sớm chán, tôi vẫn còn ở trên facebook để mà tán gẫu với lũ bạn, coi mấy cái phim ngắn hay hay hay vài cái vlog của các du học sinh, chốc chốc lại vang lên vài câu: Ù ôi, anh HuyMe cười đẹp vê nhờ, ù ôi, sao anh ý nói chuẩn thế…. Oimeoi, sao internet nó cứ cám dỗ tôi mãi thế?
9:00 tối
Hề hề, hơi trễ một tý, nhưng chả sao. Thấy thằng Minh đang on, tôi pm hỏi bài nó.
Tôi: Mai tkb là gì vậy mày?
Nó: Sao lúc nào cũng hỏi tao cái tkb là sao? Mày học hành như cái *beep* ấy.
Tôi: Nín đi m. Chắc m có khôn hơn t hén?
Nó: Khôn hơn mày là chắc.
Tôi: Hờ, tự tin quá. Thôi mệt, quăng tkb t2 qua cho t trước đi.
Nó: Tin, địa, sử, anh văn
Tôi: Ờ mai có kt gì ko m?
Nó: Học hành như beep ** có sai.
Tôi: Đm mày, chửi quài... Giờ có nói ko thì bảo?
Nó: KT 1 t sử, 15p avăn.
Tôi: Sử học gì mặi?
Nó: Học 3 bài gần nhất ấy.
Tôi- lật đật giở cuốn tập sử ra và... méo mặt, trời ạ, bài nào cũng dài dang tràng đại hải, học làm sao đây trời...: Gì dài vậy? Làm sao tao học bài? M học chưa?
Nó: Hề, học rồi.
Tôi: Đm mày, sao m siêng thế?
Nó: Hề, t học một nữa, con Vân học 1 nửa, hai đứa chia ra mà học. Cũng đỡ đỡ mày.
Tôi: Mé m sướng quá. >_<.
Nó: Thích thì mày nhờ thằng Quân ấy, nó kì nào mà chả học bài?
Tôi: Thôi đi hén. M đừng có xúi bậy tao hén, tao ghét thằng đó như c*t vậy.
Nó: Người ta bảo ghét của nào trời trao của đó hả mày?
Tôi: Ừ thì sao?
Nó: Ghét ngta lắm rồi có ngày cưới ngta về lúc nào ko hay ấy.
Tôi: M câm cái miệng của m lại đi. Để tao học bài.
Xong tôi tắt chat với luôn. Cơ mà lại chẳng học bài nổi, nghĩ rằng trời còn sáng sủa lắm, học bài chi cho sớm, lại lướt fb tiếp. Tôi nhận được 1 lời gợi ý kết bạn từ con Ngọc Nhi với một nick fb có tên cực shock: Đồn Như Lời. Tôi chả biết đó là ai, mà nhìn cái tên thôi cũng đủ biết trình đạo đức của thằng/con này là như thế nào rồi. Tò mò, tôi nhấn vào cái tên ấy, vầng, đập vào mắt tôi cái bản mặt chó đé của thằng Quắn chình ình trên màn hình máy tính. Kết bạn cái con khỉ, đời nào mà tôi lại gửi lời kết bạn với cái thằng chó đé này chứ, dẹp, thế nên là nhanh, gọn, lẹ tôi đúp nút bỏ qua. Nhưng vẫn tò mò về nó, tôi vào lại tường nhà thằng Quắn để xem nó ghi những gì. 1298 người theo dõi, ù ôi, nổi tiếng quá mà. Ù ôi, chụp hình tự sướng trong nhà vệ sinh nữa. Ù ôi, lại còn đăng stt tâm trạng rằng: “ Anh nhớ em nhiều lắm” ù ôi không biết nhỏ nào mà xui thế, ù ôi sinh tháng 12 mà dám lếu láo với chị mày, ù ôi…
- May, mày xuống học bài chưa con chó? Đm mày, ngồi trên cái máy tính suốt ngày.
Hic… là tiếng của ông anh hai tôi đấy, ổng vừa mới về. À tôi nói với bạn chưa nhỉ? Ba mẹ tôi công tác suốt, còn có anh Huy cai quản tôi, hic cai quản cái con khỉ, ổng làm như tôi là con súc vật vậy ý, chửi tôi suốt ngày, lúc nào cũng bảo tôi là con chó ngu… L Lại còn hoạch họe với tôi đủ điều.
Nên là đành thôi, cúp máy học bài, không ngồi thêm một tí là ổng lên ổng dần tôi một trận nhừ tử nữa thì chết.
10h tối.
Bài sử vừa dài, vừa khó, lại còn toàn ngôn ngữ trên trời trên rú, khó vào kinh khủng. Lại còn thêm cả cơn buồn ngủ cứ chập choạng ập tới nữa chứ. Nên là đành sau 2 tiếng ninh óc thì tôi cũng phải chịu thua và dẹp tập đi ngủ. Dẹp dẹp, mai lật tài liệu, không thể nào mà tống cái đống này vào đầu được. Môn Lịch Sử đúng là đáng ghét và là ác mộng cay đắng cho đời học sinh mà.
Sáng nay thứ 2 cũng tới, trời vẫn xanh, nắng vẫn đẹp và vạn vật đều tươi mới. Còn tôi thì vẫn đến trường như thường lệ, học hành vẫn ngu si như thường. Sáng nay lại còn được cô phát lộc đầu tuần với con 2 15p Tin to tướng. Hic hic, sao mà lớp 9 tui 9, 10 phà phà mà giờ lớp mười toàn xơi mấy điểm shock shock không vậy hả chèn?
Post a Comment