wap truyen
Kho Truyện Tình Yêu Hay Nhất - Truyện Tình Yêu Cảm Động: [Fantasy] Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa!

Bài Viết Mới

[Fantasy] Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa!

* Tên tác phẩm: Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa!

* Author (tác giả): Rin Hichi Ryo (kakuzu313)

* Category (thể loại): Truyen tieu thuyet , Fantasy

* Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): 12+

* Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished): On - going.

* Warning (cảnh cáo về nội dung đọc truyện ): Không có.

* Casting (giới thiệu nhân vật): (Đọc để biết thêm chi tiết)

Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa
******



Ngay từ khi ý thức được rằng mình tồn tại, tôi mới biết rằng mình có 1 cái tên : Alies. Ồ, họ truyensex2014 của tôi ư? Nó cực hiếm gặp đấy! Hiếm gặp đến nỗi tôi không thể tưởng tượng được rằng cha mẹ mình có thể là ai nữa kìa!

Thật đáng ghét, nhưng tôi không có bất cứ kí ức gì về họ cả ...

******


Ồ, tôi thường nghĩ mình là thiên thần? Vì tôi sống ở Thành phố Thiên Thần! truyen les hay

Nhưng ở đây thực là nhàm chán! Tôi đã từng thắc mắc liệu tôi có phải thiên thần hay không? Nhưng thực sự tôi ngán tới tận cổ cái cuộc sống này rồi ... Tôi cũng có bạn bè ... Mỗi khi tôi kể cho họ về vấn đề của mình thì họ chỉ cười và nói :"Có phải thiên thần hay không à? Đến khi cậu 18 tuổi cậu sẽ hiểu ...!".

******


Tôi đã từng hỏi lũ bạn :

- Nơi nào cuộc sống không nhàn nhã như ở đây?

Nhưng chúng nó chỉ mỉm cười và nói rằng :

- Thành phố Ác Quỷ ...

Chap 1 : Đôi cánh của thiên thần

Tôi là Alies! Cái tên này là thứ duy nhất tôi biết về bản thân mình. Họ à? Tôi chưa gặp 1 ai khác mang cái họ này ngoài tôi ra. Vậy nên rất nhiều lần tôi đã hoài nghi rằng cha mẹ mình là ai?
Nhưng không có câu trả truyen nguoi lon moi nhat 2014 lời!

“Alies! Lại đây nhanh lên!” – Tiếng nhỏ bạn tôi gọi tôi. Tuy tôi không biết cha mẹ mình là ai, nhưng tại nơi đây tôi vẫn có bạn bè, và tôi vẫn có 1 cuộc sống rất tốt! Vì nơi đây không có cái mà người ta gọi là “Kì thị”. Nơi tôi sống chính là Thành phố Thiên Thần!

“Chờ tớ 1 tý!” – Tôi uể oải đáp. Phải nói là tôi đang thực sự rất mệt. Vì cả tối qua tôi không ngủ được 1 tý nào cả.

“Nhanh lên, không là mất xem đấy!” – Nhỏ bạn lại tiếp tục giục tôi. À quên, tên của nhỏ bạn này là Lei. Gần giống 1 phần tên tôi đúng không?

“Có gì đáng để xem thế?” – Tôi đi tới, hoài nghi.

“Anh tới đó! Chẳng lẽ cậu không quan tâm sao?” – Lei nhìn tôi cười thích thú.

À, anh Reili chính là anh trai của Lei đó ^_^. Anh ấy đã trưởng thành rồi, có cánh thiên thần nữa. Mà cánh thiên thần của anh ý thực sự rất đẹp nhé! Lớp lông trắng nhìn từ xa đã thấy thực đẹp, nhìn từ gần thì chỉ muốn chạm vào thôi >////<. Mà chỉ tiếc là tôi không có bộ cánh tuyệt diệu ấy. À, phải nói là chưa có chứ nhỉ? Khi thiên thần trưởng thành thì sẽ có cánh thiên thần. Tôi quả thật mong đến ngày đó của mình!

“Anh Reili !!!” – Tôi phấn khích reo lên – “Sao hôm nay anh lại tới đây vậy?”

“À, có một cô bé thiên thần rất mong anh tới chơi cùng 2 đứa mà!” – Anh mỉm cười, xoa đầu tôi nói.
Tôi chậm rãi vuốt cái bộ cánh thiên thần của anh. Anh biết tôi rất thích cho nên đã cho phép tôi được “sờ mó” thoải mái.

“Anh này, em phải nói lại lần thứ n rằng : Cánh của anh thực sự rất đẹp đấy >/////<.” – Tôi nói, mặt đỏ lựng.

“Alies, cậu thích cánh hay thích người thế?” – Lei trêu tôi.

“Hứ, tớ thích cánh của anh cậu thật mà!” – Tôi giận dỗi đáp.

“Haha, sau này em cũng sẽ có 1 đôi mà, anh cam đoan là sẽ đẹp hơn cánh của anh đấy!” – Anh lại cười. Ôi nụ cười chết người!

Mỗi khi nói chuyện với Reili, tôi thực sự rơi vào trạng thái :”Cực kì phấn khích!”. Tại anh là thần tượng của tôi mà!

Nhưng dù sao họ cũng phải tạm biệt tôi và trở về nhà. Lại chỉ còn 1 mình tôi truyen tinh yeu …

Tôi không có nhà! Họ từng đề nghị tôi ở trong căn nhà của họ nhưng tôi đã từ chối. Tôi muốn làm 1 thiên thần tự lập. Và có lẽ đây là mong muốn của cha mẹ tôi chăng?

Sống 1 mình thực sự rất tự do đấy! Không ai quản mình cả! Tôi có thể làm bất cứ thứ gì mà tôi thích. Nhưng đa phần thời gian rảnh của mình tôi đều giành để đi tới ngôi nhà của Lei, để ngắm bức ảnh treo trên tường chính. Bức ảnh đó chụp cả gia đình của Lei. Gồm Lei, anh Reili và bố mẹ họ. Anh Reili đang xòe đôi cánh của mình ra, nhìn tựa như đang che chở cho Lei. Còn đôi cánh của bố mẹ họ giống như đôi cánh của đại bàng và phượng hoàng, đôi cánh mãnh liệt, tượng trưng cho sự bảo vệ, bảo vệ cho sự an nguy của gia đình họ.

Chap 2 : Thói quen


Tôi có một thói quen. Có lẽ thói quen đó không được bình thường cho lắm nhưng ít nhất đó vẫn là thói quen của tôi, là việc mà phần lớn thời gian trong ngày thường làm.

Một ngày của tôi ngoài chơi với Lei, anh Reili và một số bạn ra thì quả thật không còn gì khác đáng để làm. Vậy nên, tôi có rất nhiều thời gian rảnh. Thời gian rảnh đó, tôi thường dùng để đi lang thang. Hm, quả thực tôi rất thích đi kiểu đó! Tôi hoàn toàn không biết rằng mình đang đi đâu, chỉ biết đường về.

Có lẽ nhiều người cho rằng tôi không bình thường, nhưng tôi rất thích cảm giác bị lạc. Đó là lí do mà hằng ngày sau khi ngắm nhìn mình dưới mặt nước của con sông cuối khu thì tôi thường đi vào rừng dạo.

Vì sao tôi lại thích ngắm mình dưới mặt nước?

Vì tôi rất thích đôi mắt đó, đôi mắt của chính tôi!

Các thiên thần khác đa số đều có màu mắt là màu xanh dương, nhưng tôi lại khác họ. Tôi có một mắt màu xanh dương và một mắt màu đỏ. Còn về tại sao nó lại như thế thì tôi cũng chịu. Nhưng quả thật, hai màu đó vừa vặn là hai màu mà tôi thích nhất nhac san .

Tôi nhìn mặt trời đang dần đi xuống và tự nói thầm với chính mình :”Đã tới lúc phải trở về.”

Tôi có một trí nhớ khá tốt, thế nên dù đi tới đâu tôi cũng không sợ, ít nhất tôi luôn nhớ được đường về. Khu 13 của Thành phố Thiên Thần này, tôi ít nhất đã thuộc đường được quá phân nửa.

“Này, nhỏ ngốc, lại vừa đi đâu đó?” – Có tiếng nói vang lên làm tôi giật mình. Là giọng của Lei. Hình như tôi đã về đến nơi rồi thì phải? Ai da, vậy mà tôi vẫn cứ mải mê suy nghĩ cơ đấy.

“Chả biết” – Tôi thờ ơ đáp – “Đi lang thang thì làm sao mà biết được là đi đâu!”

“Nè, thức ăn tối nay đây! Cậu vẫn không muốn vào sao?” – Lei đưa cho tôi một giỏ thức ăn. Có lẽ là bữa tối của tôi : Bánh mì và sữa như thường lệ. Mẹ của Lei thường nhét thêm một số thứ khác có nhiều chất dinh dưỡng hơn nhưng tôi không hay để tâm tới, ăn cho xong thôi.

Vì tôi không thể tự kiếm thức ăn nên nguồn sống của tôi vẫn là từ nhà Lei mà ra. Ngày nào cũng vậy, trước mỗi bữa ăn Lei đều mang ra cho tôi. Nếu tôi về muộn thì đứng chờ tôi về để đưa. Tôi quả thật rất biết ơn nhỏ bạn này.

“Ừ, cảm ơn! Cậu nhanh vào trong ăn với mọi người đi.” – Tôi nhận lấy và đi tới 1 cái cây gần đó ăn sau khi Lei vào trong.

Càng ngày, tôi càng có cảm giác mình giống như một con rô-bốt vậy. Ngày qua ngày đều lặp lại một quy trình sống chán ngắt. Có lẽ nếu một ngày nào đó, tôi nên rời khỏi đây chăng?

Tôi ăn xong một cách nhanh chóng rồi lập tức tìm một cây cổ thụ, trèo lên một cành cây và ngủ. Tôi hay ngủ sớm, đúng hơn là không có gì làm nữa nên tôi buộc phải đi ngủ.

Đôi khi, giấc ngủ cũng thật là tàn ác. Tối đó tôi đã gặp ác mộng.


Xem Thêm : http://waptruyenhay.biz/bai-viet/168/1/Fantasy-Co-nhoc-Em-la-ngoai-le-cua-tao-hoa.html#ixzz37MMmiY00

Post a Comment

Tổng số lượt xem trang

11,987